Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy.Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó.Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.Tôi không hề phản đối.Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ.Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận.Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.Thôi, không cần lăn tăn cho mệt.
