Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng.Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì.Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.Một pho tượng im lìm.Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện.Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.
