Tôi sẽ kết thúc chương này bằng cách tặng bạn đọc một bài hát tuyệt mà tôi đã nhặt được ở dọc đường, để nhắc nhở bạn rằng dù bất cứ điều gi sảy đến với bạn, bạn vẫn được ban phúc lành nhiều nhất.Lúc đầu, bà tìm kiếm một loại hình kinh doanh để khởi nghiệp.Lượng mật tan trong máu tôi vượt quá giới hạn cho phép ,da và mắt có màu vàng.Mặc dù là một thành viên vừa vụng về, vừa thiếu kinh nghiệm, nhờ có số phiếu bầu cao, người ta bổ nhiệm tôi vào Ban chấp hành của Hội Sinh viên - một thứ “nội các” của cộng đồng sinh viên.Chúng tôi đã thất bại .Chẳng bao lâu sau, chỉ với 11 peso trong túi cùng với một ít quần áo, bà rời khỏi Sta.Xin nhắc bạn rằng đối với tôi, một người tán thành chủ trương “Tự mình làm chủ”, một “huấn luyện viên” của các thương gia, việc đi xin việc và làm công cho người khác là một viên thuốc vừa đắng vừa khó nuốt mà tôi phải cố nuốt, nhưng dù sao tôi cũng đã vượt qua được.( Đây là một tục lệ ở Ấn Độ trong đám cưới, đàng gái phải cho quà hoặc tiền của để đàng trai tổ chức đám cưới).Điểm nổi bật nhất của bà chính là tấm lòng vàng.Không những tôi bị khánh kiệt mà còn phải đóng cho ngân hàng khoản tiền thế chấp 200000 RM (76000 USD) cùng với 5 giám đốc khác!