Nếu bạn muốn nhận lấy trách nhiệm đối với đời mình, bạn phải chọn một trong ba giải pháp ấy, và phải chọn ngay bây giờ.Khi ý thức của bạn hướng ra bên ngoài, thì tâm trí và thế giới phát sinh.Chỉ cảm nhận trơn thôi.Hãy để nó truyền dạy bạn cách sống và biết cách chết đi như thế nào, về cách không làm cho sinh và tử trở thành vấn đề cần giải quyết.Rồi tôi chợt nảy ra một ý nghĩ thật kỳ quặc: “Tôi là một hay hai người? Nếu tôi không thể sống với chính mình, vậy thì hẳn phải có đến hai cái tôi: Tôi và cái tôi của mình, là cái tôi không thể chung sống được.Hãy loại trừ thời gian ra khỏi bệnh tật.Một câu hỏi quyết liệt không đòi hỏi phải giải pháp ở bình diện tâm trí.Vâng phục là chấp nhận cái đang là mà nội tâm không có bất cứ nghi ngại gì cả.Có thể có nỗi buồn và nước mắt, nhưng nếu bạn giũ bỏ dược sự phản kháng, thì bên dưới nỗi buồn ấy bạn sẽ cảm nhận được sự thanh thản sâu xa, sự tĩnh lặng, và sự hiện trú thiêng liêng.Sẽ không có “căn phòng nào nếu không có nó.
