Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi.Khi mà tôi lạc loài.Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay.Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau.Rồi đau và chấp nhận đau.Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.Ông lão giật thót mình: Ấm!Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ.