À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái.Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ.Chứ trước đây thì um nhà rồi.Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài.Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy.